Chương 160

Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

10.586 chữ

15-12-2022

“Đây là cái gì?” Tôn lão thái cũng không cảm thấy hộp nhang màu tím này là đồ vật bình thường.

“Đây là vấn thần hương, ” Kỳ Yến lấy ra chín nén hương đặt trong tay, nói với Tôn lão thái, “Lấy một luồng công đức, hiến tế cho chúng, cũng chỉ có thể làm ra chín chín tám mươi mốt nén hương mà thôi, ” Kỳ Yến đem ba nén hương cắm vào trong lư hương, “Trong truyền thuyết loại hương này có thể giúp người hỏi thiên địa, hỏi âm dương, hỏi kiếp trước kiếp này, có điều…”

Kỳ Yến thu tay lại: “Truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, tác dụng chân chính của nó chỉ có một, dẫn dắt tơ vương trong lòng chủ nhân, tìm kiếm người mà họ muốn tìm, ” Kỳ Yến đưa ba nén hương cho Tôn lão thái, “Hương này có một đặc điểm, nó trợ giúp người chí thiện, người chí đức, người chí nhân, nếu có người tâm thuật bất chính, nó chỉ là hương hết sức bình thường.”

Tôn lão thái vững vàng cầm lấy ba nén hương đó, cười nói: “Bà già tôi đây cả đời mặc dù không có gì phi thường, ít nhất… không thẹn với lương tâm.”

“Hay cho một câu không thẹn với lương tâm, ” Kỳ Yến cười, “Chính bởi vì lão phu nhân có lòng dạ bậc này, cháu mới dám lấy ra vấn thần hương, nếu là những người khác đến, cháu cũng luyến tiếc thứ tốt này.”

“Đa tạ Kỳ đại sư khen ngợi, ” Tôn lão thái cười thực xinh đẹp, “Không biết tôi cần phải làm cái gì?”

Kỳ Yến châm một cây nến đỏ, châm ba nén hương còn lại, quay đầu nói với Tôn lão thái: “Trước hết đốt hương lên đi.”

Chín nén hương dấy lên, trong phòng rất nhanh bị sương khói bao phủ, Kỳ Yến nắm chặt tay Tôn lão thái thái, làn da bà lỏng lẻo, mất đi độ co giãn, giống như cây khô sắp già đi, miễn cưỡng duy trì dáng người cao ngất, bên trong đã sớm già cỗi sụp xuống.

Kỳ Yến cắt qua ngón tay của mình, vẽ một phù văn ở lòng bàn tay lão thái thái, “Lão phu nhân, gọi tên của bà ấy đi.”

“Tần Phượng.”

Người bạn tốt của Tôn lão thái thái tên Tần Phượng, một người phụ nữ trẻ tuổi bộ dạng vô cùng xinh đẹp, vô cùng sinh động.

Kỳ Yến buông tay lão thái thái ra, theo âm thanh Tôn lão thái càng lúc càng khàn khàn, sương khói trong phòng cũng từng chút tán đi, chín nén hương thiêu đốt hầu như không còn, chỉ còn lại có một chút tro tàn.

“Kỳ đại sư, ngài tìm được cô ấy không?” Giọng Tôn lão thái khàn khàn, Kỳ Yến rót một ly nước cho bà.

“Tìm được.”

“Cô ấy ở đâu?” Tôn lão thái buông ly xuống, túm tay áo Kỳ Yến, “Cô ấy ở đâu?”

“Bà ấy ngay ở đế đô, ” Kỳ Yến miễn cưỡng cười cười, “Muốn cháu dẫn ngài đi gặp bà ấy không?”

Sắc mặt Tôn lão thái đại biến, sau một lúc lâu gật gật đầu: “Được.”

Tôn lão thái vốn có chút quan hệ họ hàng với Sầm gia, cho nên mấy ngày hôm trước sau khi cha Sầm nói với cậu chuyện này, cậu đáp ứng hỗ trợ. Trên thực tế sau khi nhìn đến tướng mạo Tôn lão thái, cậu liền tính được người Tôn lão thái cầu mong đã âm dương cách biệt với bà ấy.

Chỉ là tướng mạo không phải vạn năng, cậu nguyện ý vì lão thái thái này dùng vấn thần hương một lần.

Tôn lão thái đã tám mươi tám tuổi, Tần Phượng lớn hơn bà hai tuổi nếu còn sống, hiện tại hẳn là đã chín mươi tuổi.

Thế gian có bao nhiêu người có thể bước qua cái khe chín mươi tuổi?

Núi Thái Ninh, là nơi đặt mộ viên nổi danh đế đô, bởi vì nơi này mai táng vô số anh hùng hi sinh vì nhiệm vụ, anh hùng chết đi vì nghĩa dũng, đại nhân vật cống hiến thật lớn cho quốc gia, cho nên gần như mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều người đến nơi này tế bái, mặc dù những người này có khả năng không hề có quan hệ với người chết yên giấc ở nơi này.

Kỳ Yến dẫn Tôn lão thái đi tới trước một ngôi mộ, ngôi mộ này đã có tuổi tác, tuy rằng xử lý thực sạch sẽ, nhưng mà từ màu sắc mộ bia liền có thể thấy được, người trong mộ đã qua đời vài chục năm.

Tôn lão thái đeo kính lão lên, hai tay run rẩy vuốt ve ảnh chụp trắng đen trên mộ bia, trong đôi mắt già nua trào ra nước mắt.

“Nữ sĩ Tần Phượng, đã… qua đời sáu mươi lăm năm, ” Kỳ Yến cảm thấy trong cổ họng mình nghẹn đến có chút khó chịu, “Ngày bà ấy kết hôn, trong nhà xảy ra hỏa hoạn, bà ấy cứu ba đứa nhỏ ra…”

“Sáu mươi lăm năm! Sáu mươi lăm năm!”

Bà cụ tao nhã ấy, vào giờ phút này rốt cuộc sụp đổ, ôm mộ bia gào khóc.

“Tần Phượng! Chúng ta đã hẹn phải gặp mặt, cậu thất hứa, mình cũng thất hứa…”

Tôn lão thái khóc đến cả người mất sức, khi bảo tiêu muốn đỡ bà đứng lên, bà lại đẩy bảo tiêu ra, lấy khăn tay ra nhẹ nhàng chà lau mộ bia trải qua gió táp mưa sa này: “Chúng ta sáu mươi tám năm không gặp, thật không ngờ gặp lại chính là ở nơi này.”

“Cậu vẫn trẻ tuổi như vậy, mình thì lại già rồi, không biết lúc xuống dưới, khi cậu nhìn thấy mình, còn nhận ra được không.” Tôn lão thái lau sạch sẽ mộ bia, thấy bên cạnh mộ bia có một cây cỏ dại, cũng thật cẩn thận nhổ bỏ, “Cậu luôn nói mình khờ, kết quả cậu còn ngốc hơn cả mình.”

Bà ngồi dưới đất, mặc kệ bụi đất làm dơ bộ sườn xám, cũng không quản lúc này mình có tao nhã hay không, “Người chị em già, đây là lần cuối cùng mình tới nhìn cậu.”

“Mình già rồi, không còn mấy năm để sống nữa.”

“Nếu cậu còn chưa kịp đầu thai, liền ở dưới đó chờ mình một chút, hai chúng ta cùng đi đầu thai, kiếp sau lại làm một đôi chị em tốt.”

“Thôi, vẫn là đầu thai mới tốt, một mình cậu ở dưới đó, lạnh bao nhiêu, mình không nỡ, không nỡ đâu.”

Tôn lão thái gỡ kính lão xuống, xoa xoa khóe mắt: “Mình không đeo kính mắt, ngay cả ảnh của cậu là dạng gì, cũng đã thấy không rõ, cậu sẽ không chê cười mình đi?”

Trả lời bà chỉ có gió nhẹ giữa núi, còn có mộ bia lạnh lẽo.

“Tôn lão phu nhân, thời tiết lạnh, ” Kỳ Yến ngồi xổm bên cạnh Tôn lão thái, “Chúng ta trở về đi.”

“Để tôi nhìn cô ấy thêm một cái đã, ” Tôn lão thái nhẹ nhàng vuốt ve ảnh chụp trên mộ bia, “Đây là lần cuối cùng tôi nhìn cô ấy, phải nhìn cẩn thận một chút, miễn cho trí nhớ tôi không tốt, quên mất cô ấy.”

“Cháu ở nơi này với ngài, ” Kỳ Yến cởi áo khoác trên người, khoác lên cho Tôn lão thái, ngồi xếp bằng xuống ngay tại chỗ, lại thật sự ngồi ở bên cạnh Tôn lão thái.

Tôn lão thái sờ sờ áo khoác trên người, trên mặt lộ ra nụ cười: “Cậu thật biết điều, nhất định rất được con gái yêu thích.”

Kỳ Yến cười cười: “Cháu có thể làm cho Bách Hạc thích là được.”

Trên gương mặt già nua của Tôn lão thái lộ ra một tia ngơ ngẩn: “Đúng vậy, chỉ cần làm cho đối phương thích là được, cậu bé, cậu là người sáng suốt.”

“Tôi không hiểu tình yêu giữa đồng tính là dạng gì, ngay cả tiên sinh tôi ở bên tôi cả đời, cũng là kính trọng nhiều hơn tình yêu. Cả đời này, tôi sống vì chồng, sống vì con, bây giờ nhớ lại, năm tháng chân chính vui sướng, cũng chỉ có hai mươi năm khi chưa xuất giá mà thôi.”

“Suỵt, ” Tôn lão thái đặt ngón tay bên miệng, “Lời như thế này hôm nay tôi nói, ngày mai cậu liền quên đi.”

Kỳ Yến lắc lắc đầu: “Cháu là người máy năng lực ký ức rất kém cỏi, xin thái thái xinh đẹp tùy tiện nói, cháu quay đầu liền quên.”

“Thật tốt, đứa nhỏ như cậu thật tốt, khiến người ta thích hơn hai đứa cháu nội của tôi, ” Tôn lão thái dựa vào mộ bia bạn tốt, giống như thiếu nữ ngây thơ lộ ra nụ cười, “Lúc tôi gả đến Tôn gia, bất quá chỉ hai mươi tuổi, mỗi tiếng nói cử động đều đại biểu cho thể diện nhà mẹ đẻ, thể diện nhà chồng, tình với yêu gì đó, ở gia đình như chúng tôi, chính là chê cười.”

“Phụ nữ hả…” hai má Tôn lão thái chạm đến mộ bia lạnh lẽo, như là tìm được nơi dựa vào, “Đời này tôi có rất nhiều chuyện không cam, rất nhiều chuyện không biết làm thế nào, đến hiện tại, cũng bất quá chỉ là Tôn lão phu nhân trong miệng người khác mà thôi.”

“Thật hâm mộ mấy đứa nhỏ các cậu bây giờ, có thể tự lựa chọn con đường cho mình, có thể làm chính mình, ” Tôn lão thái vỗ mu bàn tay Kỳ Yến, “Sống với đứa trẻ Bách Hạc kia cho tốt, các cậu đều là đứa trẻ tốt. Yêu thì ở chung, không yêu liền tách ra, đừng làm khó xử lẫn nhau.”

“Cháu biết, cám ơn ngài.” Kỳ Yến nghĩ, cánh tay kia tuy rằng vô cùng già nua, nhưng mà bên trong vẫn mềm mại như vậy.

“Đi thôi.” Tôn lão thái một lần cuối cùng lưu luyến sờ sờ mộ bia, “Đi về thôi.”

“Ngài không nhìn lại sao?” Kỳ Yến nhìn đáy mắt bà lão không nỡ, “Cháu có thể ở với ngài chốc lát.”

“Không cần, ” Tôn lão thái cười lắc lắc đầu, “Tôi đã ghi tạc hết thảy trong lòng.”

Tôn lão thái về căn nhà ở nước ngoài, mười ngày sau, một vị luật sư tìm đến Kỳ Yến.

“Kỳ tiên sinh, Tôn lão phu nhân đã qua đời.”

Kỳ Yến ngẩn người, nhìn phong thư luật sư đưa tới trước mặt mình, hình thức phong thư thực cổ xưa, bìa ngoài màu vàng đất, không thấy một chút trang trí thiết kế, trên đó viết vài chữ xinh đẹp.

Nội dung chữ là: Kỳ Yến thân mến.

“Tôn lão phu nhân cố ý để lại di chúc nói, căn biệt thự của bà ấy ở đế đô để lại cho ngài, để ngài giúp bà ấy tìm người trông nom, ” luật sư đem một phần chứng minh ra, đồng thời còn có một cái hộp gỗ lim.

“Đây là lễ vật tân hôn bà ấy cho ngài.”

Kỳ Yến mở hộp ra, bên trong có một đôi vòng tay ngọc châu cho nam, trong hộp đặt một tờ ghi chú, viết bốn chữ trăm năm hảo hợp, chữ viết cùng với phong thư giống nhau như đúc.

“Nếu ngài xác nhận không lầm, xin mời ngài ký tên trên đây.”

Kỳ Yến im lặng ký tên trên văn kiện, sau đó tiễn bước vị luật sư này.

Cầm phong thư, Kỳ Yến về thư phòng, sau đó dùng dao rọc giấy mở phong thư này ra.

Trong phong thư đặt mấy tấm ảnh chụp, trong ảnh chụp là hai thiếu nữ rất xinh đẹp, cười rộ lên hai mắt giống như ánh sao trên trời, Kỳ Yến bỏ ảnh chụp xuống, xem bức thư.

Bức thư này rất dài, như một người già thì thào tự nói, lại như một thiếu nữ đang kể một câu chuyện với cậu.

Bà nói, cám ơn cậu khoác áo cho bà, đây là việc tiên sinh của bà chưa bao giờ làm cho bà.

Bà nói, rốt cuộc có thể đi gặp người chị em già, bà rất vui vẻ.

Bà nói, chúc cậu hạnh phúc mỹ mãn, đầu bạc đến già.

Kỳ Yến cảm thấy mình tựa như một người qua đường không có quan hệ, cả đời đi khác đường với một người, lại vào lúc cuối cùng, vô ý khiến người này chiếm được viên mãn của cuộc đời trên một ý nghĩa nào đó.

Lạc khoản bức thư viết là Thiền Quyên, đây là tên của Tôn lão phu nhân.

Thiền Quyên.

Chỉ mong người trường cửu, ngàn dặm cộng thiền quyên.

Đây là một cái tên rất đẹp.

Ít nhất, cậu nhớ kỹ nữ sĩ này tên gì.

Đứng dậy tìm được một cái hộp gỗ lớn, Kỳ Yến đem thư, ảnh chụp, cùng với di chúc kia bỏ hết vào.

Lúc cầm lấy tờ ghi chú màu đỏ, Kỳ Yến nói một tiếng cám ơn.

Trong thiên hạ bao người lui tới, có người cả đời đều là người xa lạ, có vài người gặp nhau rồi lại bỏ qua, còn có người nắm tay một đời.

Chỉ là ngoại trừ chính họ, ngoại trừ người họ coi trọng, không có ai quan tâm bọn họ tên là gì, họ không vui, hay là sống không tốt.

Mọi người đều rất bận, không có thời gian quan tâm người khác.

Lòng mang một chút thiện ý không phải chuyện xấu gì, có lẽ không biết chừng một ngày kia, chút thiện ý ấy sẽ sưởi ấm cuộc đời của người khác.

Đóng hộp lại, Kỳ Yến cười.

Nguyện hai người kiếp sau như chị em, thân mật hữu hảo không chia lìa.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!